Mittwoch, September 01, 2010

Those were scenes in life

.















.















1.
And now, of all times, some voice is telling me to forget.

your sweetness
my bitterness
holding a hand that was soft like dewed silk after a night
grass growing tall during the June showers
sunny scenes on the shore of Cap Ferret
rare smiles
solitude in the woods
strange red fruits in the Flora, Cologne
toes floating on the water

lingering warmth within while seeing red roofs from our kitchen in winter '07
cigarette smoke drifting above our lunch

the smell of his early tea in the morning
and you, newly, telling me to be happy

I realized i did not journey far. The first of autumn still always has that old same feel.


2.
After 2 years we, again, questioned: what is happening?
and for me, after 4 years, those differences and changes don't seem to count anymore.
You would leave.
You could leave.






.

Montag, Juli 26, 2010

.








Nếu tôi lấp chỗ trống này,
ai sẽ lấp chỗ trống tôi vừa rời khỏi?

8 giờ tối, ngồi một mình ở thư viện. Tháng 7 mưa rào mà se lạnh như đã vào thu. Bài thi như nước lũ.

Mọi thứ đều đáng quên, đáng bị cuốn trôi đi.








.

Montag, Juli 12, 2010

Ở lưng chừng

.







Freiburg, 21.05.10

Nú, ta lại viết thư cho mi đây!

Bây giờ khoảng 3p.m, ta đang ở Uni. Thằng partner chép bài, còn ta thì tranh thủ biên vài dòng tình cảm. Thời tiết nửa tháng nay như cứt lừa. Đám mây che phủ hòn đảo của mi có vẻ bự hơn mình tưởng.

Nếu như không có gì thay đổi, thì bận này ta đã nao nao nghĩ: "Chà, chỉ còn vài ngày nữa thôi!". Nhưng mi thấy đó, hòn đảo của mi, thung lũng của ta, không gần nhau như mình tưởng. Không có 2 điểm nào gần nhau cả. Ngay cả thằng partner ngồi đồi diện ta chừng một thước mà còn chừng như xa vời vợi vậy. Nghỉ lễ một tuần là chúng nó lại xách xe lao đi lướt sóng, leo núi, về quê hú hí với bồ gái,v.v... Ta thì sẽ làm sinh viên gương mẫu chính hiệu, sáng đi làm, chiều về học bài.

Còn mi? Mi là ai? Mi sẽ làm gì?

Hôm nay ta không nghe nhạc khi viết thư. Cái sự lẻ loi ngồi biên thư cho bạn giữa bầu không khí người người chộn rộn ra vào, qua lại ở Uni , khá dễ chịu và an ủi.

Thường thi thời gian trôi nhanh là thời gian được sử dụng hiệu quả. 3 năm trời, từ thời "20 lương thiện", giờ đã sắp 23, không chậm hơn lần xách vali đi tàu cao tốc từ Hannover đến Freiburg ngày đó là mấy.
Nhưng hơn 3 năm không kiếm nổi một đứa bạn thực sự, một sự gắn bó hữu cơ hay tinh thần, liệu có phí hòai quá chăng? Đến chặng này trong đời, ta cảm giác cuộc sống giống như một bài văn phân tích mà ta đã viết đến câu cuối cùng và không còn ý gì để viết thêm. Ha! 23 tuổi mà đã có một thái độ như thế thì hơi... ảm đạm, mi hả?

Đọc fb thấy mi có vẻ hứng thú về chính trị. Ta thấy tốt. Khi trưởng thành cũng nên am hiểu về một thứ gì đó. Đầu óc đỡ xói mòn mà mình cũng luôn thủ sẵn một đề tài để thể hiện sự hiểu biết của bản thân. Một cuộc đối thoại mà đối phương không thể hiện một chút thích thú gì cho mình, ta thấy thật buồn. Như ném sỏi xuống giếng cạn vậy.

____________________

22.05.10

Clouds disappeared.

____________________

23.05.10

Thật không phải khi viết thư cho mi lại lộn xộn, lem nhem và thiếu trọng tâm thế này.
Hôm nay check lại iTunes, từ tháng 1 đến giờ cũng đã played hết nửa cái music collection. Tính ra trong vòng 4 tháng cũng hơn 360 h nghe nhạc. Có vẻ Ipod 160 GB không bị lãng phí.
Nhạc nhẽo vậy chứ những mảng khác chẳng ra cái khỉ gì. Chẳng hạn mấy tháng nay chẳng đọc được thứ gì nên hồn cả. Cái cuộc sống đầy cảm hứng lúc trước, nó lang thang đâu rồi mi ạ. Ta như đang nằm trong một cái ổ rơm êm ái, nhưng nhìn quanh, bên phải bên trái, phía dưới, bên trên cũng chỉ toàn rơm là rơm mà thôi...


____________________

.












Bận mi nghe These days của Nico, ta cũng vô tình
nghe bài đó, 1 version khác.
Những ngày này, cũng ngừng mơ màng hay vạch ra những kế họach lớn
Nhưng ở lưng chừng, vẫn chỉ là không khí và nỗi buồn, mi ạ.











.