Donnerstag, November 05, 2009

Falling from trees

.





pic by trafial

Apple tree by trafial







a.
Thường khi có vài người, gặp đúng vào một thời gian
trong ngày, trong tuần, khi nói chuyện bỗng khơi gợi trong mình một thứ nỗi niềm nào đó. Một thứ tình cảm rất đúng hẹn, rất cố định, tự đong đo đúng một kích thước. Nó làm cho tôi liên tưởng đến việc đi ngủ. Tháng mười một, ban đêm trước khi lên giường, để cửa sổ mở, không cần báo thức, buổi sáng mở mắt dậy nhìn đồng hồ luôn đúng 7 giờ. Sai chăng có chênh qua bên trái, bên phải chừng dăm ba phút.

Tình cảm hay chăng chỉ là một thứ thói quen. Như ta đi chợ hay chọn đúng một loại trứng, một loại bơ sữa. Món soup nấu ở nhà cũng luôn chỉ có một mùi vị.

b.
Rất kỳ lạ là khi mensa đưa pizza vào thực đơn trong 2 ngày, sinh viễn bỗng xếp hàng dài ra đến ngoài cửa. Mặc dù tôi cá chắc sinh viên thì không lạ gì món này lắm.
Chúng tôi cũng hay gặp nhau vào giờ ăn trưa, nhưng cũng ít chào nhau hơn trước.

c.
"Die Entropie im Weltalt strebt einem Maximum zu" - Clausius.
Nếu sự mất mát này là một lọai tĩnh lặng - thì cái phần Entropie đó của tôi đi đâu mất rồi?

d.
Tôi không hề nghĩ, chúng ta bỏ nhau như thế này là đủ làm cuộc đời nhau nghiêng ngả, mất thăng bằng. Nếu như 2 tháng dể dàng đến thế thì 3 tháng hay 1 năm, 2 năm cũng không có khác biệt gì. Cái cảm giác này chỉ như khi ta lang thang ra khỏi một đám đông trong trung tâm thành phố một ngày, quyết định sẽ không đáp tàu mà đi bộ dọc sông về nhà chẳng hạn.
Con đường có dài hơn nhưng không phải là chúng ta không thể thiếu nhau. Khoảng trống khi tôi bước ra, nên dành trọn cho một kẻ khác.

e.
Ngọn gió này, ta đón lấy để xô mình xuống.










.