Mittwoch, September 30, 2009

"They removed all trace that anything had ever happened here"

.






pic by Trafial - deviantart

autumn








1.

Ta gọi tháng này là tháng gì đây? Cuối tháng 9 rồi, ngày vẫn trên 20 độ.

Cảm giác những thứ muốn viết không được giải phóng. Cảm giác nói năng và phát âm đôi khi khó khăn. Cảm giác thời gian đang đi trệch một cách lạ thường khỏi quy luật hàng năm. Mùa này nhìn cây cỏ vẫn còn xanh quá. Tất thảy tựa hồ như đang say sưa nghe đi nghe lại một bản nhạc quá lâu.

Dường như vài thứ đã dễ dàng đi nhiều.
Tôi có thể bộc phát rất nhanh vì một phép đo sai trong lab, dù sau đó có thể vui đến cuối ngày vì bản báo cáo được điểm tốt.

2.

Tôi muốn để lại một chú giải cho những sự kiện này. Nhưng như một dịch giả tồi, tôi không biết truyền đạt hay.









.

Samstag, September 26, 2009

Montag, September 14, 2009

L'oubli

.




14. Apr 2007



Kẻ lạ ngân giai điệu
Từ giấc mơ một kẻ khác
lá bắt đầu rơi
và không ai nói gì
Tôi không thể hồi tưởng
lại khỏanh khắc em đến
Ingénue.


Đại lộ với hàng cây
Khuất dần khỏi tầm nhìn
Những tiếc nuối quá khứ
Chìm trong trà và khói thuốc
Nhưng tôi vẫn không thể hồi tưởng
về khỏanh khắc em đến.
Ingénue.

(Life in mono - Mono)




Quên sao lại vô hạn đến thế.







.

Mittwoch, September 09, 2009

Deserto

.







1.

Nàng lại hí hửng mỗi lần, sau vài tháng, trong căn nhà của chúng tôi bỗng xuất hiện một chỗ trống mới. Những đồ vật cũ vô tri lẫn vô chi tự bỏ trốn đi đâu chăng? Nhỏ lại? Hay là chúng nép sát vào nhau - như nỗi buồn tủi bám đầy bụi, cũng phải ráng gom lại vào một chỗ để người ta dễ lau dọn?

Chúng tôi sẽ đi mua vài đồ vật mới đặt vào những khoảng trống đấy. Chắc chắn rồi. Tôi luôn đinh ninh đó hẳn là niềm vui kỳ lạ của nàng.
Một hai năm đầu, hẳn màu trắng của những tấm rèm khiến dễ nhận ra là chúng mới mua đây thôi, ấm chén cũng chưa ố màu trà. Lớp bụi đóng trên chụp đèn chưa cũ đến mức, vô tình sờ vào gây ra một cảm động buồn bã

Vườn chúng tôi chỉ trồng hai cây trúc đào lọai cho những chùm hoa màu trắng, đáng kể nữa chỉ là bụi mâm xôi đầy gai mọc hoang dại và vô trật tự ngang hàng rào. Còn lại là cỏ, một thứ cỏ giống không rõ nàng đã xin giống ở đâu, đem gieo xuống, mọc nhanh và cao bất bình thường so với lọai cỏ thông thường trong những khu vườn chung quanh. Đặc biệt là, với những cơn gió thốc thường trực của vùng biển này, thân cỏ nghiêng làm nên những dớp sóng mịn màng. Tưởng như khung cảnh là một bức tranh tĩnh, nhẹ tay kéo vào lòng như một thứ lụa trơn tuột, sờ vào mát rượi.

Khu vườn cũng là nơi thu hút nhiều lọai côn trùng. Những tháng trở lạnh, nàng nhìn chúng rơi xuống chết đó đây, đôi mắt không lưu dấu tình cảm.


Nàng hay ngồi ở chiếc ghế trắng gần bậu cửa với một cuốn sách trong tay. Cuốn sách chỉ là cái cớ, tôi luôn bắt gặp nàng nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, hơi hướng về phía khu vườn của hàng xóm. Ở đấy có đặt một chiếc đu, cả một hàng đỗ quyên trồng sát bờ tường và chiếc bình tưới loại nhiều màu sắc dành cho trẻ con cạnh đấy. Loại đỗ quyên cánh mỏng mảnh, thường không hợp với vùng khí hậu có loại gió nặng hơi muối thổi quanh năm thế này. Vả chăng nhờ có bức tường che chắn mà vẫn trổ bông đều đặn?

Có một điều, tôi luôn không rõ tựa những cuốn sách trong tay nàng. Nàng có nghĩ như những cuốn sách nàng đọc?


2.

Nàng có tình cảm đặc biệt với một cây sồi - có vẻ chưa già lắm, cao nhưng vòm lá không quá rộng - trước lối bậc thang dẫn xuống bãi biển phía dưới, ngay phía bên kia của khu vườn hàng xóm. Chúng tôi ngang qua đấy vào một ngày - giữa mùa thu chăng? Nàng níu tay vào một cành và hái một quả sồi. Lớp vỏ đã chuyển sang màu cà phê mà buổi sáng nàng hay dọn ra. Nàng cắn nhẹ vào lớp vỏ ấy và dúi quả sồi vào tay tôi.

Trên đó còn lưu lại vết răng nhỏ của nàng.


3.

Khi nàng chạy về phía bãi lau dọc bờ cát vào đêm ấy, tôi đã không đuổi theo.
Dù tôi biết nàng sẽ không trở về.







.

Sonntag, September 06, 2009

Người đàn bà trong cồn cát

.










Womaninthedunes











"Ta nắm trong tay tấm vé một chiều, đi đến vùng buồn chán."


Những suy đóan khi nghe tựa một cuốn sách hay đọc qua loa phần tóm gọn phần nhiều như lừa đảo.
Kobo Abe là một tay điên. Đọc mà ngứa ngáy.









.

Mittwoch, September 02, 2009

Atlantik

.











1.


Khi tôi đứng ở cầu tàu De la Salie buổi sáng mù mờ hôm ấy, mọi thứ ở bên kia đã đổi khác.
Chỉ 15 phút sau, cậu ta cầm passport và vài món đồ linh tinh đưa cho tôi và bảo rằng ôtô bị phá khóa. Balô của tôi không còn ở đó.
Chuyến đi về Freiburg ngày hôm đó có lẽ là chuyến hành trình dài nhất mà tôi từng trải qua.


2.

Tôi không thể quên đêm đầu tiên chúng tôi ngủ trên đồi cát, giữa rừng thông ở La Teste de Buch. Biển cách đấy chỉ bằng một lối đi ngắn, thầm thì đến tận buổi sáng. Bầu trời không mây để lộ dải ngân hà bên trên, khó khiến ai mà nỡ lòng ngủ quên.

Tại sao chúng tôi lại trở lại nơi đó vào cái đêm cuối cùng đầy mây mù? Tên trộm cũng thật khéo chọn bóng đêm, khéo gói ghém tất cả rồi mang đi. Khéo khiến người ta sợ hãi, giận dữ.

Khéo khiến ta phải thay đổi trong vòng một ngày .


3.

Những đêm khác, thường đều yên bình và dễ dàng. 2 đêm ở Ciboure trong sân chơi của trẻ con, 1 đêm gần 1 bãi đỗ xe trên núi ở Bidart, nhìn thẳng xuống bãi biển bên dưới, 2 đêm khác trong camping place, những đêm còn lại thì trên 1 lối đi bộ nằm giữa cảng du thuyền của Hendaye với nơi cửa sông Bidassoa đổ ra Đại Tây Dương, sáng nào tỉnh dậy cũng thấy nước Tây Ban Nha ở phía bên kia sông.

Tất cả những gì tôi đã học được, mọi sự liều lĩnh đều cần đến sự cẩn trọng. Không có đêm tối nào là an tòan. Không có tĩnh lặng nào đủ dài như ta cần. Gió bạt cả một đêm ở Ciboure. Mưa đột ngột ở Hendaye. Và kẻ trộm ở La Teste de Buch.

Nghĩ xa hơn, suốt thời gian dài, mọi tình cảm trôi xuôi như một con thuyền không bánh lái.


4.

San Sebastián là một thành phố mà khi ta đến, ta nghĩ có thể sống được ở đó. Mọi thứ rất hài hòa. Có rừng, có núi, có biển. Và cả sông nữa. Mọi thứ sạch sẽ. Con đường rộng dọc bờ biển, những ngõ hẹp trong phố cổ gần cảng cũ. Những tà váy đủ thấy mùa hè, không quá phô trương, sặc sỡ. Họ cười khi cần thiết, không quá nồng nhiệt. Ngày thứ Bảy, khách du lịch đông nhưng không làm ngột ngạt. Tôi ngồi trên Monte Urgull cả giờ đồng hồ nhìn xuống San Sebastián.

Và lạ thay, cái thành phố vừa phải, không quá xuất sắc ấy lại là nơi đầu tiên ở châu Âu khiến tôi nghĩ mình nên quay trở lại, có lẽ vẫn một mình nhưng sẽ ở dài ngày hơn. Chiều tối đến sẽ ra cảng trong khu Parte Vieja, vào một nhà hàng nhỏ và gọi một đĩa paella bự thơm lừng mùi biển, vừa ăn vừa ngắm người qua lại.


5.

Chúng tôi ngắm hoàng hôn đúng hai lần trong suốt cuộc hành trình: ngày đầu tiên ở bãi biển De la Salie và ngày cuối cùng trên một vách đá ở gần Hendaye. Và có lẽ tôi sẽ còn phải nhớ 2 thời điểm ấy rất lâu nữa. Mặt trời nhuộm vàng bãi cát vùng Côte d'Argent. Những cánh diều chao đảo. Gió dạt đồng cỏ xanh rờn nơi chân đồi dưới lâu đài D'Abbadia. Những con cừu vùng Basque như những đốm trắng nhỏ xa xa. Tiếng chim biển chao đảo đánh động ban chiều.

Và quả cầu lửa lặng lẽ rơi xuống phía Tây, bầu trời nhuốm đỏ ấy.

Mặt trời sẽ còn lặn hàng ngàn ngày khác trong đời. Nhưng những thời điểm, những nơi chốn, ta chết lặng vào cái buổi tàn của thời gian, có lẽ không có nhiều.


6.

Tôi kết thúc cuốn The Kite Runner của Khaled Hosseini trên 1 băng ghế trước vịnh Txingudi. Một câu chuyện được viết hay, buồn, đọan kết rất vừa phải. Nhưng vẫn chỉ là câu chuyện của kẻ khác.

Cuốn sách kia, Never Let Me Go của Kazuo Ishiguro, tôi đánh rơi ở một ghè đá ở Ciboure. Một bản dịch không tốt của Trần Tiễn Cao Đăng và bìa sách thì, có vẻ hơi... cải lương (những bìa sách càng về sau của Nhã Nam càng có vẻ kém đi thì phải). Cuốn sách đang đọc nửa chừng. Sự kiện be bé đó có gì đó gây xúc động. Bạn ở trong 1 nhóm mà bạn và 2 kẻ còn lại không hiểu nhau, những cuốn sách là một thứ gì đó mà nơi nỗi cô đơn được chào mời.

Never let me go. Mãi đừng xa tôi.


7.

Không thể quên những con sóng đập vào bức tường chắn sóng của pháo đài Socoa, con sóng ở Biarritz trong một thóang đã khiến tôi sợ hãi thế nào, và những con sóng đập vào chân cầu tàu De la Salie buổi sáng cuối cùng hôm ấy.

Đại dương triệu năm đánh mòn những vách đá.
Đại dương nuốt chửng một nửa cuốn sách tôi đang đọc dở.


Tôi leo lên đỉnh của La dune du Pilat, đồi cát lớn nhất ở châu Âu. Và tôi thấy Atlantik.











.