Donnerstag, August 06, 2009

.








notitle











Tôi muốn trở lại căn nhà số 6A vào đêm nay, và nhấn sâu xuống phím cây đàn Belarus trong phòng khách. Cây đàn cũ, bị tróc một lớp gỗ ở cạnh trái nhưng phần trầm vẫn rất đẹp.

Những kỷ niệm êm đềm, nghĩ lại đều rất dễ dàng.

Năm tháng về sau có khi tôi lại muốn quay lại căn phòng này, vào một đêm tháng 8 sáng trong, trăng đã đầy, nhìn lên thỉnh thỏang sẽ thấy vài chuyến bay khuya, phòng thì chìm trong nhạc của Ennio Morricone.
Ngay giữa đêm nay, tấm lòng lại chật hẹp hơn một chút.

Tôi là một sinh viên cô đơn.

Nhưng tôi khác một số sinh viên, khi đã cam chịu nỗi cô độc của tuổi trẻ, họ bước vào giảng đường đều mang theo một bầu không khí kỳ lạ quanh mình, mơ hồ như giăng sương vào buổi sớm vậy. Họ chọn một chỗ ngồi cách biệt, ngồi đúng vị trí ấy suốt một học kỳ, lúc nào cũng ghi chép cẩn thận rồi lặng lẽ ra về.

Không biết họ có từng động lòng vì một cử chỉ quan tâm nào đấy hay chưa.





Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen